.
.

Mẹ đã dạy tôi đứng trên đôi chân mình


Tôi là một cô bé tuổi mười lăm, có thể trong mắt nhiều người tôi đã thành một cô thiếu nữ thướt tha trong bộ áo dài trước ngưỡng cấp ba. Nhưng với mẹ, tôi vẫn là một cô con gái nhỏ, cần được mẹ dạy những điều mà tôi chưa biết và chưa từng nếm trải.

mevacon.jpgMẹ không chỉ dõi theo, đồng hành cùng con trong những ngày bé thơ – Ảnh minh họa

Mẹ tôi không giống bất cứ người mẹ nào. Mẹ không kiểm soát những ước mơ và đam mê của tôi, bà tôn trọng và là chỗ dựa vững chãi – đồng hành cùng tôi đến những chân trời mới.

Tôi còn nhớ hai năm trước, khoảng thời gian khi tôi mới bước vào lớp bồi dưỡng văn của trường. Đấy là lúc tôi nghĩ mình cần phải làm điều gì đó cho bản thân. Có thể nói đấy là cơ hội rất có ý nghĩa với tôi, nhưng dường như lúc ấy chẳng có ai hỗ trợ một người trẻ đang chập chững những bước đầu tiên, trừ mẹ tôi – bà là người duy nhất động viên, khích lệ tôi đi theo con đường mà tôi đã chọn.

Khoảng thời gian ấy đối với tôi là khoảng thời gian đầy mệt mỏi, áp lực nhất nhưng vẫn luôn thôi thúc bản thân vượt qua. Hành trình vun trồng cây non đầu tiên bằng mảnh đất mới, bằng những gàu nước “nỗ lực”, phân bón “kiên cường’’ đã ra hoa thắm – đền đáp bằng một giải thưởng môn văn trong các kỳ thi bậc trung học. Tuy giải không cao nhưng đã khẳng định được sự cố gắng và như là món quà lớn lao dành cho mẹ tôi. Tôi biết rằng đằng sau thành công ấy là sự dõi theo, truyền “lửa” của mẹ, cho cây xương rồng mới bén rễ non trên sa mạc.

Mẹ tôi tập cho tôi bay bằng niềm tin, bằng sự cố gắng và bằng cả bầu trời ước mơ của con. Thuở đầu, mẹ bảo tôi rằng “con cứ đi đi vì có mẹ phía sau rồi, đừng lo nhé’’ và sau này mẹ dạy tôi “phải tự đi trên đôi chân của con, vấp ngã hãy đứng dậy bước tiếp vì sau con chẳng có ai đỡ lấy đâu”. Mãi về sau tôi mới hiểu ra rằng đó là sự tin tưởng, mẹ dạy tôi biết những khó khăn, gian truân trên con đường là điều chính tôi phải đi qua chứ không một ai khác.

Tôi hôm nay có lẽ đã trưởng thành hơn nhiều so với tôi của ngày hôm qua. Tôi hiểu mẹ hơn và lấy những lời dạy ấy mang theo trên hành trình của mình…

Nguyễn Thị Diệu Thương
(Học sinh lớ
p 10 chuyên Văn, Trường THPT 
chuyên ban Lê Thánh Tông, Hội An, Quảng Nam)